HONGLAM

HONGLAM
Dalhi478.Blogspot.com

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Có những bài ca không bao giờ quên


Cuối năm 1977:

.... Cuộc chiến tranh biên giới lại tiếp diễn tại hai đầu đất nước. Sau hai năm tham gia cuộc chiến ấy, anh cùng đồng đội khập khiễng trở về trên tay là nạng gỗ, trông họ thật bi thảm. Chẳng ai ngờ rằng một con người hào hoa phong nhã ngày nào lại bị vùi dập chẳng tiếc thương...Chiến tranh nỗi đau của người lính, những phút chia ly khi đồng đội ngã xuống nào có ai hay nước mắt ngậm ngùi lăn xuống hòa quyện vào máu và đất
Trong biết bao nỗi cay đắng mà anh phải gánh nặng. Thân phận bẽ bàng khi trái chanh vắt kiệt nước chỉ còn vỏ.
Trở về (tháng11/1978):

 Người ta muốn quay lưng, như trốn chạy một sự thực phũ phàng vì anh là kẻ tàn phế...Tàn phế cả danh và phận. Cố ngụp lặn để vượt qua chao đảo của ngày ấy, thời bao cấp...Ngày mà ai cũng ráng thi vào một trường học với mọi giá để sau bốn năm năm ăn cơm sv ra trường có lấy một tấm bằng để xin vào cơ quan nhà nước, sau này sẽ được về hưu. Tiêu chí của thời đó tuy đơn giản nhưng k dễ...Làm được điều ấy anh mới có tình yêu, tương lai để không " hổ thẹn" với quan niệm xh bao cấp; bằng không mọi chuyện coi như khép lại cùng trang sử cuộc đời người lính...
Mùa đông trong cơn mưa phùn lạnh giá chuyến xe thương rời quân y viện đưa các anh trở về quê hương, miền Tây Nghệ an. Rừng núi bao la, những lán trại ẩn mình với những con đường đất đỏ; nắng bụi, mưa lầy... Đêm đầu tiên xe nằm lại bên này sông Hiếu vì lũ không qua được, ngủ trên xe ăn cơm chan nước lèo quán vắng do các anh BV hộ tống xin về. Tất cả chưa ai đi lại được.
(Còn tiếp)








Không có nhận xét nào: